Sự nghiệp Michael Douglas

Những năm đầu tiên

Douglas với Tisha Sterling vào năm 1969 trong bộ phim CBS Playhouse The Experiment, vai diễn truyền hình đầu tiên của Douglas.[22]

Vai diễn đột phá đầu tiên của ông trên truyền hình đến với chương trình đặc biệt CBS Playhouse năm 1969, The Experiment —và đó là lần duy nhất ông được đề tên là "MK Douglas".[23] Ngày 24 tháng 11 năm 1969, Douglas thành lập công ty sản xuất phim độc lập đầu tiên của mình mang tên Bigstick Productions, Limited.[24][25][26] Michael Douglas bắt đầu sự nghiệp điện ảnh của mình vào cuối thập niên 1960 và đầu thập niên 1970, xuất hiện trong những bộ phim kém tên tuổi như Hail, Hero!, Adam at 6 A.M.Summertree. Màn thể hiện của ông trong phim Hail, Hero! đã mang về cho ông một đề cử cho giải Quả cầu vàng cho nam diễn viên mới triển vọng nhất.[27]

Vai diễn quan trọng đầu tiên của ông nằm ở bộ phim truyền hình The Streets of San Francisco từ năm 1972 đến năm 1976, trong đó anh thủ vai chính cùng với Karl Malden. Sau này Douglas kể rằng Malden đã trở thành một "người thầy" và là người mà ông "ngưỡng mộ và cực kỳ yêu mến".[28] Sau khi Douglas rời chương trình, ông có quan hệ lâu dài với thầy của mình của mình cho đến khi Malden qua đời vào ngày 1 tháng 7 năm 2009. Năm 2004, Douglas trao cho Malden giải Monte Cristo của Trung tâm Nhà hát Eugene O'NeillWaterford, Connecticut cho giải Thành tựu Trọn đời.

Cuối năm 1971, Douglas nhận được bản quyền cuốn tiểu thuyết Bay trên tổ chim cúc cu từ cha mình là Kirk Douglas mà trước đó Bryna Productions đã mua vào tháng 2 năm 1962.[29][30] Michael tiếp tục sản xuất bộ phim cùng tên với Saul Zaentz.[31] Kirk Douglas hy vọng được đích thân đóng vai McMurphy, nhân vật mà ông từng diễn trong một phiên bản sân khấu trước đó, nhưng bị con trai Michael cho là quá già để vào vai. Kirk mủi lòng và thay vào đó, vai chính được giao cho Jack Nicholson, chủ nhân giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhờ chính vai này. Douglas thì đoạt giải phim xuất sắc nhất nhờ sản xuất bộ phim.[32] Tháng 12 năm 1976, Michael và cậu em Peter trở thành giám đốc công ty sản xuất phim của cha họ là Bryna Productions, mặc dù sau đấy Michael rời đi vào năm 1978 để hoàn toàn chú trọng sản xuất thông qua hãng Bigstick Productions của riêng mình.[33][34]

Sau khi rời dự án The Streets of San Francisco vào năm 1976, Douglas thủ vai một bác sĩ bệnh viện trong phim giật gân y khoa Coma (1978), và vào năm 1979, ông hóa thân thành một vận động viên marathon gặp khó khăn trong Running. Năm 1979, ông vừa sản xuất vừa diễn trong The China Syndrome, một bộ phim kịch tính có sự tham gia của Jane FondaJack Lemmon kể về một vụ tai nạn nhà máy điện hạt nhân (vụ tai nạn Three Mile Island diễn ra 12 ngày sau khi bộ phim được phát hành). Tác phẩm được xem là "một trong những bộ phim thông minh nhất của Hollywood ở thập niên 1970".[20] Tháng 6 năm 1979, Michael bổ nhiệm Jack Brodsky làm Phó chủ tịch điều hành của Bigstick Productions.[35]

Thành công ở Hollywood

Sự nghiệp diễn xuất của Douglas gây được chú ý khi ông sản xuất và thủ vai trong phim hài phiêu lưu lãng mạn năm Romancing the Stone (1984). Phim còn tái giới thiệu Douglas thành nam chính có năng lực giỏi và đem lại cho đạo diễn Robert Zemeckis tác phẩm phòng vé thành công đầu tiên của ông. Phim còn có sự tham gia của Danny DeVito, một người bạn của Douglas kể từ khi họ ở chung một căn hộ ở thập niên 1960.[36] Tiếp theo một năm sau là phần phim tiếp theo The Jewel of the Nile cũng do ông sản xuất. Sau đấy Bigstick Productions hợp tác với Mercury Entertainment, một công ty do nhà sản xuất Michael Phillips hỗ trợ vào năm 1986 để sản xuất và tài trợ các bộ phim điện ảnh độc lập.[37] Ở thập niên 1980, Douglas thành lập một công ty sản xuất phim mới mang tên The Stone Group (sau đổi tên thành Stonebridge Entertainment) cùng với đối tác Rick Bieber.[38][39]

Douglas trong phim The Streets of San Francisco vào khoảng năm 1975

Năm 1987 chứng kiến Douglas thủ diễn trong phim giật gân Fatal Attraction với Glenn Close. Cùng năm ấy, ông thủ vai ông trùm Gordon Gekko trong Wall Street của Oliver Stone, nhờ đó ông giành được giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Ông đã tái thể hiện vai Gekko trong phần phim tiếp theo Wall Street: Money Never Sleeps vào năm 2010, cũng do Stone làm đạo diễn.[40]

Douglas tham gia diễn xuất trong phim The War of the Roses năm 1989 với các bạn diễn Kathleen TurnerDanny DeVito.[41] Năm 1989, ông diễn xuất trong phim chính kịch hình sử cảnh sát quốc tế Black Rain của Ridley Scott, đóng cùng Andy GarcíaKate Capshaw; bộ phim được ghi hình tại Osaka, Nhật Bản.

Năm 1992, Douglas có một vai chính thành công nữa khi ông đóng cùng Sharon Stone trong phim Basic Instinct. Bộ phim là bom tấn phòng vé và gây ra tranh cãi về miêu tả song tínhđồng tính nữ. Stone được trả 500.000 đô la Mỹ cho vai diễn của mình, trong khi Douglas nhận được 14 triệu đô la Mỹ.[42] Tháng 3 năm 1994, Douglas thông báo rằng ông đã thành lập một công ty sản xuất phim mới là Douglas/Reuther Productions, hợp tác với Steven Reuther.[43] Năm 1994, Douglas và Demi Moore đồng diễn chính trong bộ phim ăn khách Disclosure, chú trọng vào đề tài quấy rối tình dục khi Douglas vào vai một người đàn ông bị sếp nữ mới của mình quấy rối. Những bộ phim nổi tiếng khác mà ông tham gia trong thập kỷ này là Falling Down, The American President, The Ghost and the Darkness, The Game (do David Fincher làm đạo diễn), và bản làm lại tác phẩm kinh điển của Alfred Hitchcock - Dial M for Murder - có tựa đề A Perfect Murder. Năm 1998, Douglas nhận giải Quả cầu Pha lê nhờ đóng góp nghệ thuật xuất sắc cho nền điện ảnh thế giới tại Liên hoan phim quốc tế Karlovy Vary.[44] Ngày 19 tháng 11 năm 1997, Douglas thành lập công ty sản xuất phim thứ tư của mình là Further Films.[45][46]

Năm 2000, Douglas đóng chính trong bộ phim Traffic của Steven Soderbergh được giới phê bình tán dương, diễn cùng với Benicio del Toro và vợ tương lai Catherine Zeta-Jones. Cùng năm ấy, ông còn được giới phê bình ngợi khen cho vai diễn trong Wonder Boys, ông vào vai một giáo sư và tiểu thuyết gia bị bí sáng tác. Nhờ vai này mà ông được đề cử giải Quả cầu vàng cho nam diễn viên phim chính kịch xuất sắc nhấtgiải BAFTA cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

2001–nay

Douglas vào tháng 6 năm 2004

Douglas thủ vai trong phim Don't Say a Word (2001), được ghi hình ngay trước khi ông kết hôn với Zeta-Jones. Năm 2003, ông tham gia diễn trong It Runs in the Family, bộ phim có mặt ba thế hệ trong gia đình ông (cha mẹ ông là Kirk và Diana, cũng như con trai riêng của ông là Cameron). Mặc dù bộ phim được làm đơn thuần vì niềm vui, song không thành công về mặt phê bình hay tại phòng vé. Kế đến ông thủ diễn và sản xuất phim giật gân hành động The Sentinel vào năm 2006.[47] Trong thời gian ấy, anh nhân vai khách mời trong tập "Fagel Attraction" của bộ sitcom truyền hình Will & Grace trong vai một cảnh sát đồng tính bị Will Truman (Eric McCormack) hấp dẫn; vai diễn trong phim đã mang về cho Douglas một đề cử giải Emmy cho nam diễn viên khách mời xuất sắc trong chương trình hài kịch.

Douglas được mời tham gia Basic Instinct 2, song ông đã từ chối tham gia dự án.[48]

Tháng 12 năm 2007, Douglas bắt đầu thông báo giới thiệu NBC Nightly News. Howard Reig (phát thanh viên cũ của chương trình) đã nghỉ hưu từ hai năm trước.[49]

Douglas tái hợp tác với Steven Soderbergh trong bộ phim Behind the Candelabra (2013), ông hóa thân thành Liberace, đóng cùng Matt Damon và xoay quanh cuộc đời của nghệ sĩ dương cầm.[50] Vai diễn Liberace của ông đã nhận được sự tán thưởng của giới phê bình, giúp ông đoạt giải Emmy cho nam diễn viên chính xuất sắc trong phim truyền hình giới hạn, tuyển tập hoặc điện ảnh truyền hình tại lễ trao giải Primetime Emmy lần thứ 65. Ông còn giành được giải SAG và Quả cầu vàng cho vai diễn.[51] Nam diễn viên đã thủ vai Hank Pym trong các bộ phim Ant-Man (2015), Ant-Man and the Wasp (2018), Avengers: Endgame (2019) và Ant-Man and the Wasp: Quantumania (2023) dựa trên bộ truyện siêu anh hùng cùng tên của Marvel Comics. Loạt phim Ant-Man do Peyton Reed làm đạo diễn và Paul Rudd thủ vai chính.[52] Năm 2018, ông thủ vai chính với Alan Arkin trong The Kominsky Method, ông thủ vai Sandy Kominsky, một huấn luyện viên diễn xuất cao tuổi. Ông đã nhận được một đề cử Quả cầu vàng cho màn thể hiện của mình.[53] Cùng năm ấy, ông diễn chính trong một bộ phim Trung Quốc Thế giới động vật dựa trên bộ manga Kaiji của Nhật Bản.[54]

Douglas là thành viên trong ban tuyển chọn của giải Jefferson cho Dịch vụ Công cộng.[55]

Kiểu vai diễn

Theo nhà phê bình và sử gia điện ảnh David Thomson, Douglas có thể hóa thân thành những nhân vật "yếu đuối, tội lỗi, trì hoãn về mặt đạo đức, thỏa hiệp và tham lam bất chính mà không đánh mất tính liêm khiết hoặc tiềm năng cơ bản về tính cách đạo đức mà chúng ta yêu cầu ở một anh hùng".[56] Nhà phê bình và tác giả Rob Edelman chỉ ra những điểm tương đồng trong nhiều vai diễn của Douglas, viết rằng ở một số bộ phim mà ông đóng chính, nam diễn viên đã nhân cách hóa "người đàn ông Mỹ Đại chủng Âu thuộc tầng lớp trung lưu đến thượng lưu đương thời tự thấy mình là gánh nặng chính cho sự tức giận của phụ nữ vì phạm lỗi tình dục thực tế hay tưởng tượng".[20]

Những đề tài lấy nam giới làm nạn nhân này được thể hiện trong các bộ phim như Fatal Attraction (1987) với Glenn Close, The War of the Roses (1989) với Kathleen Turner, Basic Instinct (1992) với Sharon Stone, Falling Down (1993) và Disclosure (1994) với Demi Moore. Đối với những nhân vật của ông trong các bộ phim như thế, "bất kỳ hình thức quan hệ tình dục nào với người không phải là bạn đời của anh và mẹ các con của anh đều phải trả giá đắt."[20] Edelman mô tả các nhân vật của Douglas là "Mọi người phải tranh đấu và trở thành nạn nhân của những người phụ nữ này và tình dục dữ dội và loạn thần của họ".[20]

Ngược lại, Douglas còn thể hiện những nhân vật mạnh mẽ với cá tính thống trị không kém: như Gordon Gekko trong loạt phim Wall Street, ông vào vai "hiện thân của thế hệ Tôi tham lam và giàu tham vọng", tin rằng "tham lam là tốt"; trong Romancing the Stone và The Jewel of the Nile, ông thể hiện một người theo đuổi phiêu lưu lý tưởng; trong The Star Chamber (1983), ông là một thẩm phán tòa án chán ngấy một hệ thống pháp luật thiếu thốn, làm cho ông ta tham gia vào một nhóm hành động ngoài vòng pháp luật; và trong Black Rain (1989), nam diễn viên chứng minh rằng ông cũng có thể đóng vai một anh hùng hành động kiểu Stallone với vai một cảnh sát của thành phố New York.[20]

Nhờ được ghi nhận là thành công trên cả vai trò nhà sản xuất lẫn diễn viên, ông tự mô tả mình là "làm diễn viên trước rồi mới làm nhà sản xuất sau". Ông giải thích lý do tại sao mình thích cả hai vai trò:

Tôi yêu thực tế rằng một mặt với diễn xuất, việc bạn có thể là một đứa trẻ—diễn xuất thật tuyệt vì niềm vui và tính ngây thơ ... Mặt khác, sản xuất là niềm vui đối với những thứ mà mọi người lớn làm. Bạn đi giao thiệp kinh doanh, bạn đi quan hệ với các lực lượng sáng tạo. Khi là người lớn ngày một già đi, bạn thích những rủi ro của người lớn. Đó là bay lượn không cần lưới, nắm lấy cơ hội và học hỏi. Tôi chẳng bao giờ giỏi trong kinh tế hay kinh doanh—chẳng có kinh nghiệm kinh doanh nào như bạn biết đấy, và tôi thích thế. Tôi nghĩ mình là một con tắc kè hoa. Tôi nghĩ đó là thứ mà tôi có thể được thừa hưởng sớm khi còn nhỏ nhờ qua lại giữa hai gia đình. Tôi biết bất kể đúng hay sai, tôi có khả năng thích nghi với nhiều kiểu tình huống khác nhau và làm người ta thấy tương đối thoải mái trong một phạm vi rộng mà không phải từ bỏ các giá trị đạo đức của mình. Tôi nghĩ cái chất lượng tương tự kiểu tắc kè hoa có thể chuyển sang phim ảnh. Tôi nghĩ nếu bạn nhớ lý do mà mình tham gia lúc đầu và cố giữ cái cảm giác bản năng và bốc đồng, ngay cả khi bạn bị đánh gục, kiệt quệ hay bất ngờ bị đánh gục, bạn vẫn sẽ thành công."[57]